Life is a journey ...
Chủ Nhật, 16 tháng 5, 2010
Nhịp độ
Dạo này cả nhà liên miên thay nhau ốm. Quanh quẩn là thuốc, là ăn, ngủ, ho, khóc, thở....
Có ốm mới càng tha thiết những khi khoẻ khoắn, đời thảnh thơi, thêng thang hẳn lên.
Đầu tiên là Ngọc Hà, bé nhất nhà mà ốm nặng nhất. Mệt nên cứ thiu thiu trên vai bà và mẹ. Trông nhỏ con, bé bỏng ... thương ơi là thương, chả lỡ cắn. Mong hắn khoẻ thật nhanh để lại được nghe tiếng hắn bi bô lanh lảnh: Dì vỗ tay a, ... Bà đội nón bế con đi chơi, bà à ơi, thôi thôi thôi, dì bế con đi tè,...để thấy hắn hồng hào, phổng phao tươi tỉnh hơn cho cả nhà bớt căng thẳng, nhăn nhó, lo lắng. Bà cứ ra vào thở dài, bố mẹ nhóc thì còm cõi, căng thẳng và mệt nhoài, c. Thoa thường xuyên bỏ bữa. Chứng kiến mới thấy nuôi em bé gian nan, nhọc nhằn thế nào.
Dì được một hôm đi học xa, về dính mưa, thế là cũng lắn đùng ra ốm. Lê lết thêm 1 buổi học nữa rồi cũng xin ở nhà nghỉ ốm. Mà có ở nhà mới thấy bà, cháu vất vả dường nào. Quên ăn để nâng niu từng giấc ngủ cho bé. Dỗ dành bát cháo phải giở mọi tài nghệ xoay xở, 1 tay bát, 1 tay cháu, từ bế dong khắp nơi đến nhờ vả hàng xóm, rồi bày trò chỉ trỏ ... hic, quá cả một nghệ sĩ. Nhưng căng nhất vẫn là cháu ko chịu ăn, ko chịu uống thuốc. Chả hiểu bà làm thế nào mà vẫn hoàn thành nhiệm vụ. Mình phục bà và anh, chị quá!
Dì đỡ đỡ ốm thì lại đến lượt bà. Lo quá, bà đầu tầu, sức khoẻ đã yếu sẵn. Giừo thì làm sao. May mà mình đã khoẻ dần, lại có 2 ngày nghỉ cuối tuần cả anh chị cùng nghỉ nữa, thay nhau thế là cũng xong dần. Chưa kể mẹ nó ko dám ốm, sốt sốt chút rồi thôi .
Bà đỡ ốm, người ko mỏi chỉ còn ho và viêm họng thì lại nhận điện thoại Hà Trang ở nhà ốm, bà giúp việc phải về quê....
Oạch, thế là bà lại một hành trình chăm cháu ...
Mai về Quảng Ninh xem tình hình mấy mẹ con, bà cháu, ông cháu thế nào rồi?
Dạo này nhà mình làm sao ấy...cứ như chong chóng hết cả.
Mong cả nhà luôn khoẻ mạnh, để được thảnh thơi mà sống. Thèm mấy phút đung đưa ngồi type vài dòng linh tinh thế này...
Cambodia Trip
chắc chỉ kịp ghi tạm cái tiêu đề
một trong những nỗ lực ko để thời gian kéo tuột đi :)
===========================================
21 May 2010.
Đi chơi từ đầu tháng mà giờ gần cuối tháng mới cảm thấy đủ thảnh thơi để nhìn lại một chuyến đi với những cung đường, những người bạn, đồng nghiệp, những sắc màu của một cuộc sống trên miền đất xa xôi.
Cũng đã tự tìm hiểu trước, trong 3 nước Đông Dương, Campuchia là một nơi đáng để đi - Khung cảnh đẹp, người dân thân thiện, văn hoá đặc trưng - nên khi được rủ mình gật liền, có người tổ chức cho là sướng quá xá rồi! Vả lại dịp nghỉ lễ cũng chưa có chỗ nào để chơi.
Lên đường.
Ấn tượng đầu tiên có lẽ là tại cửa khẩu Mộc Bài. Cách nhau có khoảng 500m mà trạm hải quan của 2 nước đã có sự khác biệt. Một là bê tông vuông vức- Một là những mái cong, trang trí cầu kì và màu sắc sặc sỡ. Ấn tượng về sự khác biệt thôi chứ xấu - đẹp mình không bàn.
Ngày xưa, mỗi khi chơi bời mình cũng ham chụp ảnh lắm, một cách để lưu lại những nét cười, những khuôn mặt, những cung bậc ... bù trừ cho cái trí nhớ và cả những cảm xúc ngắn hạn của mình. Vậy mà bây giờ, tự cảm thấy muốn chụp lại bằng tâm trí mình hơn. Một phần chắc tại hỏng máy ảnh nên rèn được cái thói đấy :)) Thành thật mà nói dùng hình ảnh thì đỡ tốn lời hơn thật :))
Mượn ảnh của bạn bè nhìn lại một chuyến đi.
Đến Campuchia, muốn được tận cảm cái cảm giác của những người đã đi kể lại: Người dân Campuchia thân thiện, đi lại dễ dàng, khung cảnh thanh bình. Muốn đến thành phố du lịch Siemriep tận kiến vẻ hùng vĩ, hoành tráng, đáng khâm phục về độ vĩ đại cũng như thẩm mĩ tuyệt vời của Angkor Thom, Angkor Wat, ngắm hoàng hôn trên đỉnh Phnom Bakheng, ngôi đền Ta Prohm nơi có cây Tùng với bộ rễ khổng lồ bám vào tường thành đổ nát đã từng được lên phim. Muốn tận mắt ngắm người dân bản địa trong điệu múa Apsara quyến rũ. Muốn qua cây cầu cổ 1000 năm. Muốn đến với thủ đô Phnompeng rực rỡ chùa Vàng, chùa Bạc. Muốn một lần thăm thú chốn ăn chơi nổi tiếng đất bạn: Sòng Bạc. Muốn được thử những món ăn ...lạ, hay chính xác hơn là ... mọi mọi... chỉ có ở Campuchia: ăn côn trùng. Muốn nhìn đất nước bạt ngàn cây thốt nốt. Muốn đi xe Tuk tuk dạo phố phường. Muốn lang thang trong những khu phố, chợ đêm để cảm nhận chút ít nhịp sống, chút ít không khí, chút ít các tương tác, chút ít văn minh nơi này. Muốn qua Biển Hồ - Hồ nước ngọt lớn nhất Đông Nam Á - để thoả trí tò mò.
Lần đầu đi 1 chuyến thật xa với đồng nghiệp chứ không phải những người bạn học hành như trước đây, có khác nhưng thấy vẫn rất thoải mái, có lẽ cái range chơi bời của mình khá rộng. Lâu rồi hoàn cảnh khiến mình bó cái View trong một không gian hẹp, các chuyến đi sẽ cộng thêm những góc nhìn mới hơn, có đi mới quen với chị Châu nhí nhảnh, vui vẻ, yêu đời, có đi mới thích vẻ nữ tính , nhẹ nhàng của chị Hạnh, vẻ nhanh nhẹn của Lan, vẻ ham tò mò của Sếp :)), vẻ vui vẻ, sốc vác, hết mình của chị Nga - anh Trường, vẻ chu đáo của chị vân. Có đi chơi mới thấy bạn Việt kể ra cũng điệu phết :)), cũng may bạn thấy tự nhiên giữa mọi người nên mình cũng ko áy náy vì ko rủ được ai quen đi cùng cho đỡ lạc bầy. Có đi mới thấy gần và yêu những em gái đồng nghiệp bên mình hơn. Bình thường cứ nghĩ bọn hắn ... không phức tạp mấy :D. Các bác trai thì không thể hiện mấy nhưng vẻ sẵn sàng ham chơi đã là một trải nghiệm thú vị rồi.
Campuchia đã ở sau lưng nhưng 5 ngày thay đổi trong nhịp sống đều đặn cho mình thêm năng lượng và nhiệt tình sống :P
Thực ra là bây giờ mình thích đi chơi:)).
một trong những nỗ lực ko để thời gian kéo tuột đi :)
===========================================
21 May 2010.
Đi chơi từ đầu tháng mà giờ gần cuối tháng mới cảm thấy đủ thảnh thơi để nhìn lại một chuyến đi với những cung đường, những người bạn, đồng nghiệp, những sắc màu của một cuộc sống trên miền đất xa xôi.
Cũng đã tự tìm hiểu trước, trong 3 nước Đông Dương, Campuchia là một nơi đáng để đi - Khung cảnh đẹp, người dân thân thiện, văn hoá đặc trưng - nên khi được rủ mình gật liền, có người tổ chức cho là sướng quá xá rồi! Vả lại dịp nghỉ lễ cũng chưa có chỗ nào để chơi.
Lên đường.
Ấn tượng đầu tiên có lẽ là tại cửa khẩu Mộc Bài. Cách nhau có khoảng 500m mà trạm hải quan của 2 nước đã có sự khác biệt. Một là bê tông vuông vức- Một là những mái cong, trang trí cầu kì và màu sắc sặc sỡ. Ấn tượng về sự khác biệt thôi chứ xấu - đẹp mình không bàn.
Ngày xưa, mỗi khi chơi bời mình cũng ham chụp ảnh lắm, một cách để lưu lại những nét cười, những khuôn mặt, những cung bậc ... bù trừ cho cái trí nhớ và cả những cảm xúc ngắn hạn của mình. Vậy mà bây giờ, tự cảm thấy muốn chụp lại bằng tâm trí mình hơn. Một phần chắc tại hỏng máy ảnh nên rèn được cái thói đấy :)) Thành thật mà nói dùng hình ảnh thì đỡ tốn lời hơn thật :))
Mượn ảnh của bạn bè nhìn lại một chuyến đi.
Đến Campuchia, muốn được tận cảm cái cảm giác của những người đã đi kể lại: Người dân Campuchia thân thiện, đi lại dễ dàng, khung cảnh thanh bình. Muốn đến thành phố du lịch Siemriep tận kiến vẻ hùng vĩ, hoành tráng, đáng khâm phục về độ vĩ đại cũng như thẩm mĩ tuyệt vời của Angkor Thom, Angkor Wat, ngắm hoàng hôn trên đỉnh Phnom Bakheng, ngôi đền Ta Prohm nơi có cây Tùng với bộ rễ khổng lồ bám vào tường thành đổ nát đã từng được lên phim. Muốn tận mắt ngắm người dân bản địa trong điệu múa Apsara quyến rũ. Muốn qua cây cầu cổ 1000 năm. Muốn đến với thủ đô Phnompeng rực rỡ chùa Vàng, chùa Bạc. Muốn một lần thăm thú chốn ăn chơi nổi tiếng đất bạn: Sòng Bạc. Muốn được thử những món ăn ...lạ, hay chính xác hơn là ... mọi mọi... chỉ có ở Campuchia: ăn côn trùng. Muốn nhìn đất nước bạt ngàn cây thốt nốt. Muốn đi xe Tuk tuk dạo phố phường. Muốn lang thang trong những khu phố, chợ đêm để cảm nhận chút ít nhịp sống, chút ít không khí, chút ít các tương tác, chút ít văn minh nơi này. Muốn qua Biển Hồ - Hồ nước ngọt lớn nhất Đông Nam Á - để thoả trí tò mò.
Lần đầu đi 1 chuyến thật xa với đồng nghiệp chứ không phải những người bạn học hành như trước đây, có khác nhưng thấy vẫn rất thoải mái, có lẽ cái range chơi bời của mình khá rộng. Lâu rồi hoàn cảnh khiến mình bó cái View trong một không gian hẹp, các chuyến đi sẽ cộng thêm những góc nhìn mới hơn, có đi mới quen với chị Châu nhí nhảnh, vui vẻ, yêu đời, có đi mới thích vẻ nữ tính , nhẹ nhàng của chị Hạnh, vẻ nhanh nhẹn của Lan, vẻ ham tò mò của Sếp :)), vẻ vui vẻ, sốc vác, hết mình của chị Nga - anh Trường, vẻ chu đáo của chị vân. Có đi chơi mới thấy bạn Việt kể ra cũng điệu phết :)), cũng may bạn thấy tự nhiên giữa mọi người nên mình cũng ko áy náy vì ko rủ được ai quen đi cùng cho đỡ lạc bầy. Có đi mới thấy gần và yêu những em gái đồng nghiệp bên mình hơn. Bình thường cứ nghĩ bọn hắn ... không phức tạp mấy :D. Các bác trai thì không thể hiện mấy nhưng vẻ sẵn sàng ham chơi đã là một trải nghiệm thú vị rồi.
Campuchia đã ở sau lưng nhưng 5 ngày thay đổi trong nhịp sống đều đặn cho mình thêm năng lượng và nhiệt tình sống :P
Thực ra là bây giờ mình thích đi chơi:)).
Khoá học kĩ năng mềm.
Trước khi học thì nghi ngờ về hiệu quả đạt được sau khi học.
Học xong rồi thì thấy... hỏng thật, đâu vẫn vô đấy.
Được cái học vui, ăn ngon, và may mắn chắc cũng qua được lớp vỡ lòng cơ bản về mấy cái kĩ năng mềm: giao tiếp, trình bày, bán hàng :))
Học xong rồi thì thấy... hỏng thật, đâu vẫn vô đấy.
Được cái học vui, ăn ngon, và may mắn chắc cũng qua được lớp vỡ lòng cơ bản về mấy cái kĩ năng mềm: giao tiếp, trình bày, bán hàng :))
Thứ Hai, 5 tháng 4, 2010
Nghe nhạc cho thổn thức ... há há
Lời Thiên Thu Gọi (Trịnh Công Sơn)
(Thích GT hát)
Về trong phố xưa tôi nằm
Có lần nghe tiếng ru bên vườn
Chợt như xác thân không còn
Và cạnh tôi là đồng vắng
Về trên phố cao nguyên ngồi
Tiếng gà trưa gáy khan bên đồi
Chợt như phố kia không người
Còn lại tôi bước hoài
Lòng ta có khi tựa như vắng ai
Nhiều khi đã vui cười nhiều khi đứng riêng ngoài
Nhiều đêm muốn đi về con phố xa
Nhiều đêm muốn quay về ngồi yên dưới mái nhà
Giòng sông trước kia tôi về
Bỗng giờ đây đã khô không ngờ
Lòng tôi có khi mơ hồ
Tưởng mình đang là cơn gió
Về chân núi thăm nấm mồ
Giữa đường trưa có tôi bơ phờ
Chợt tôi thấy thiên thu
Là một đường không bến bờ
(Thích GT hát)
|
Về trong phố xưa tôi nằm
Có lần nghe tiếng ru bên vườn
Chợt như xác thân không còn
Và cạnh tôi là đồng vắng
Về trên phố cao nguyên ngồi
Tiếng gà trưa gáy khan bên đồi
Chợt như phố kia không người
Còn lại tôi bước hoài
Lòng ta có khi tựa như vắng ai
Nhiều khi đã vui cười nhiều khi đứng riêng ngoài
Nhiều đêm muốn đi về con phố xa
Nhiều đêm muốn quay về ngồi yên dưới mái nhà
Giòng sông trước kia tôi về
Bỗng giờ đây đã khô không ngờ
Lòng tôi có khi mơ hồ
Tưởng mình đang là cơn gió
Về chân núi thăm nấm mồ
Giữa đường trưa có tôi bơ phờ
Chợt tôi thấy thiên thu
Là một đường không bến bờ
Thứ Sáu, 12 tháng 3, 2010
13 March 2010 - At last, Spring comes!
Xuân đang vào độ chín: mưa phùn, không khí ẩm ướt, cây trổ lộc đỏ au.
Sáng thứ 7 uể oải tỉnh ngủ, thấy lâng lâng yêu cái khung cảnh đầy sức sống ngoài cửa sổ, mờ ảo bởi sương mù nhưng vui tươi với mấy chồi, lộc bằng lăng đỏ lự.
Lại có cái cảm giác tiếc nuối như hồi còn ở Nga, lo lo là cảm giác vui nhẹ nhàng thế này chẳng mấy chốc sẽ biến mất tiêu :). Nên sáng sớm viết lại vài dòng tiết kiệm.
Hôm nay cơ quan đi Yên Tử, về quê mình đây. Mình thích YT, hi vọng áp lực du lịch ko mất đi vẻ trầm, tĩnh của một miền đất phật.
Vội Vàng (Xuân Diệu).
Tôi muốn tắt nắng đi
Cho màu đừng nhạt mất;
Tôi muốn buộc gió lại
Cho hương đừng bay đi.
Của ong bướm này đây tuần tháng mật;
Này đây hoa của đồng nội xanh rì;
Này đây lá của cành tơ phơ phất
Của yến anh này đây khúc tình si
Và này đây ánh sáng chớp hàng mi
Mỗi sáng sớm, thần Vui hằng gõ cửa
Tháng giêng ngon như một cặp môi gần
Tôi sung sướng. Nhưng vội vàng một nửa
Tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân.
Xuân đương tới, nghĩa là xuân đương qua,
Xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già,
Mà xuân hết, nghĩa là tôi cũng mất.
Lòng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ chật,
Không cho dài thời trẻ của nhân gian
Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn,
Nếu tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại
Còn trời đất, nhưng chẳng còn tôi mãi,
Nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời;
Mùi tháng năm đều rớm vị chia phôi,
Khắp sông núi vẫn than thầm tiễn biệt.
Con gió xinh thì thào trong lá biếc,
Phải chăng hờn vì nỗi phải bay đi?
Chim rộn ràng bỗng đứt tiếng reo thi,
Phải chăng sợ độ phai tàn sắp sửa?
Chẳng bao giờ, ôi! Chẳng bao giờ nữa…
Mau đi thôi! Mùa chưa ngả chiều hôm,
Ta muốn ôm
Cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn;
Ta muốn riết mây đưa và gió lượn,
Ta muốn say cánh bướm với tình yêu,
Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều
Và non nước, và cây, và cỏ rạng,
Cho chuếnh choáng mùi hương, cho đã đầy ánh sáng,
Cho no nê thanh sắc của thời tươi;
Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi!
Tôi muốn tắt nắng đi
Cho màu đừng nhạt mất;
Tôi muốn buộc gió lại
Cho hương đừng bay đi.
Của ong bướm này đây tuần tháng mật;
Này đây hoa của đồng nội xanh rì;
Này đây lá của cành tơ phơ phất
Của yến anh này đây khúc tình si
Và này đây ánh sáng chớp hàng mi
Mỗi sáng sớm, thần Vui hằng gõ cửa
Tháng giêng ngon như một cặp môi gần
Tôi sung sướng. Nhưng vội vàng một nửa
Tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân.
Xuân đương tới, nghĩa là xuân đương qua,
Xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già,
Mà xuân hết, nghĩa là tôi cũng mất.
Lòng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ chật,
Không cho dài thời trẻ của nhân gian
Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn,
Nếu tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại
Còn trời đất, nhưng chẳng còn tôi mãi,
Nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời;
Mùi tháng năm đều rớm vị chia phôi,
Khắp sông núi vẫn than thầm tiễn biệt.
Con gió xinh thì thào trong lá biếc,
Phải chăng hờn vì nỗi phải bay đi?
Chim rộn ràng bỗng đứt tiếng reo thi,
Phải chăng sợ độ phai tàn sắp sửa?
Chẳng bao giờ, ôi! Chẳng bao giờ nữa…
Mau đi thôi! Mùa chưa ngả chiều hôm,
Ta muốn ôm
Cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn;
Ta muốn riết mây đưa và gió lượn,
Ta muốn say cánh bướm với tình yêu,
Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều
Và non nước, và cây, và cỏ rạng,
Cho chuếnh choáng mùi hương, cho đã đầy ánh sáng,
Cho no nê thanh sắc của thời tươi;
Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi!
Chủ Nhật, 28 tháng 2, 2010
Sáng ngày rằm.
Sáng dậy muộn - Tự thưởng sau một tuần lao động trâu bò và không hiệu quả.
Sáng thể dục - Hic, xưa rồi diễm ơi.
Sáng đi chợ - Chợ đông nghịt, chợ vui bất thường. Lố nhố những đầu người, những xe, những sắc màu quần, áo, ngào ngạt mùi hương trầm & bạt ngàn những hoa các loại. Hoa mùa này đẹp lạ. Đặc biệt thích nhìn các em gái cầm hoa thược dược. Hoa này trong phốp pháp, khoẻ khoắn, lại tươi tắn sắc màu. Nói chung mình rất thích. Cũng lạ, cứ dịp tháng 3, tháng 4 là mình lại có cảm tình, hào hứng với đám cây cối, hoa hoét. Sắp mùa hoa gạo đỏ rực, hoa loa kèn duyên dáng & sinh nhật của những người bạn tháng 4. Hình như năm kia cũng tầm này mình rước cả một đám cây cảnh, hoa về trồng. Lọ mọ thùng xốp, giá thể... đến tận 12h đêm...và rồi tất cả chúng vẫn héo mòn với nắng gắt, khô hạn mà ra đi. Phụ huynh phải ra tay dọn dẹp, đồng thời lên án tinh thần hành hạ cây cối của con gái=))
Sáng thong dong - Nhà gần làng Đại Từ. Ngày thường đã thích cái sân chùa Đại Từ, ngày lễ như hôm nay lại thích cái khí tưng bừng của lễ lạt. Xúng xính quần the, áo gấm, những nét mặt tươi cười. Và lại mùi thơm của hương trầm.
Sáng bếp núc - Lâu rồi chưa nấu được bữa nào ra hồn, ko chăm sóc bạn dạ dày và vị giác thui chột. Thật thà mà nói ăn Tết cũng không khoái. Hôm qua nghe em Hường nói đến Bún cá tự dưng lại muốn măm. Thế là cũng kì cạch được một nồi. Ko tệ. Anh rể phán thế :))
Tối thắp hương - Xôi đồ mãi không chín & mãi không thể học thuộc bài cúng nôm phụ huynh bắt mang theo.
Tối lười học - Từ dạo chuyển nhà ra đây, rất tâm đắc với 2 khung cửa sổ. Ngập ánh sáng & bình yên cây cỏ. Ánh đèn đường vàng vọt dưới tán cây bằng lăng, cọ,... lại gợi nhớ MGU mến & yêu & ghét :D. Tối lười học, viết lách vớ vẩn. Lâu rồi kham khổ quá, đành viết chơi...
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)