DaiLan MGU
My own place
Life is a journey ...
Thứ Bảy, 16 tháng 4, 2011
Vừa có một quyết định lớn, lớn cỡ lúc 11 tuổi xin phụ huynh đi xa để học lớp 5 chuyên toán vậy.
Không quá khó khăn khi đưa ra quyết định, mình cho quyết định nhẹ nhõm như vậy là đến lúc nó phải đến, chín nhuyễn ra rồi.
Chỉ nôn nao về mặt tình cảm :((, nào gia đình vô cùng yêu mến, nào bạn bè bao năm chia sẻ, nào những góc nhà yên bình, xinh đẹp đầy gắn bó, nào những khung tranh, lọ hoa mình thích.
Nhưng, hội ngộ rồi chia ly :((, cuộc đời vẫn thế, mình cứ đi mà thôi ... :((
Thứ Sáu, 8 tháng 4, 2011
Pắc Nặm - Hồ Ba Bể (Bắc Cạn)
Lâu rồi, vẫn mong ước đi hồ Ba Bể một lần. Có lúc đã nhấc máy gọi tour, may mà người ta không ... nhấc máy.
Đang ngập lụt với dự án thì có thông báo cử đi ...công tác Pắc Nặm.
Đọc hành trình thú vị quá, lại chỉ phải làm diễn viên quần chúng, có cơ hội tự do ... ngắm đời sống của đồng bào. Thế là đấu tranh lên đường. Đường đi cheo veo, vắt vẻo, mệt nhoài. Lâu rồi mới đi kiểu dã chiến như thế (gần 12 tiếng trên xe) nhưng không hề có cảm giác say xe hay vất vả. Chắc tại được đón tiếp nồng nhiệt quá :(.
Mình thích em này dã man - MC của cả chương trình giao lưu - rất duyên sân khấu, ăn nói tự nhiên. Của hiếm kể cả ở vùng xuôi. Tốt nghiệp cao đẳng nghệ thuật quân đội, về công tác ở Pắc Nặm được 6 năm rồi (sn84), híc, mà nhớ pắc Nặm là một trong những huyện vùng cao nghèo nhất nước.
Bỏ qua mấy thủ tục đón tiếp, giao lưu vốn là một phần ko thiếu của mấy chuyến đi kiểu này, có lẽ vài tiếng tách đoàn đi mua hoa quả, nghỉ ngơi, mua mì tôm ăn ở quán dân tộc, chuyện trò với anh người Tày bán hàng bảnh bao là đáng nhớ hơn cả.
Cũng không thể quên được những con người xe 3, vui vẻ, tự nhiên, hát hay, múa...mép giỏi. Lâu lắm mới lại có cảm giác được hát một cách tự nguyện, say sưa bên cây đàn ghi ta của 1 bác có tinh thần văn nghệ. Tinh thần thoải mái đến tận sáng hôm sau. Nghe đâu có mấy người không ngủ được vì bị ...tra tấn bởi hát hò =)). Thôi, mình chừa.
Hồ Ba Bể không đẹp như mình tưởng, nhưng được cái mua hàng lưu niệm ở đâu không bị chèo kéo dai dẳng. Còn khá hoang sơ. Hợp với mình khi về hưu =)).
Ấn tượng là nhà sàn của khách sạn (Bưu Điện?) khá đẹp, có bộ ốm trà rất phong cách - quyến rũ đến nỗi sáng hôm sau phải dậy sớm pha 1 ấm trà nhâm nhi thưởng thức khí trời vùng cao lạnh lẽo, mờ sương.
Đang ngập lụt với dự án thì có thông báo cử đi ...công tác Pắc Nặm.
Đọc hành trình thú vị quá, lại chỉ phải làm diễn viên quần chúng, có cơ hội tự do ... ngắm đời sống của đồng bào. Thế là đấu tranh lên đường. Đường đi cheo veo, vắt vẻo, mệt nhoài. Lâu rồi mới đi kiểu dã chiến như thế (gần 12 tiếng trên xe) nhưng không hề có cảm giác say xe hay vất vả. Chắc tại được đón tiếp nồng nhiệt quá :(.
Mình thích em này dã man - MC của cả chương trình giao lưu - rất duyên sân khấu, ăn nói tự nhiên. Của hiếm kể cả ở vùng xuôi. Tốt nghiệp cao đẳng nghệ thuật quân đội, về công tác ở Pắc Nặm được 6 năm rồi (sn84), híc, mà nhớ pắc Nặm là một trong những huyện vùng cao nghèo nhất nước.
Bỏ qua mấy thủ tục đón tiếp, giao lưu vốn là một phần ko thiếu của mấy chuyến đi kiểu này, có lẽ vài tiếng tách đoàn đi mua hoa quả, nghỉ ngơi, mua mì tôm ăn ở quán dân tộc, chuyện trò với anh người Tày bán hàng bảnh bao là đáng nhớ hơn cả.
Cũng không thể quên được những con người xe 3, vui vẻ, tự nhiên, hát hay, múa...mép giỏi. Lâu lắm mới lại có cảm giác được hát một cách tự nguyện, say sưa bên cây đàn ghi ta của 1 bác có tinh thần văn nghệ. Tinh thần thoải mái đến tận sáng hôm sau. Nghe đâu có mấy người không ngủ được vì bị ...tra tấn bởi hát hò =)). Thôi, mình chừa.
Hồ Ba Bể không đẹp như mình tưởng, nhưng được cái mua hàng lưu niệm ở đâu không bị chèo kéo dai dẳng. Còn khá hoang sơ. Hợp với mình khi về hưu =)).
Ấn tượng là nhà sàn của khách sạn (Bưu Điện?) khá đẹp, có bộ ốm trà rất phong cách - quyến rũ đến nỗi sáng hôm sau phải dậy sớm pha 1 ấm trà nhâm nhi thưởng thức khí trời vùng cao lạnh lẽo, mờ sương.
Sapa - Spring
Đã xa rồi những chuyến đi mang tính khám phá. Bây giờ các cuộc chơi luôn gắn liền với 1 tiêu chuẩn rất thiết thực. Nghỉ ngơi và tán phét!
Thế nên dù có trục trặc ... không nhỏ, nhưng mình vẫn tho ả mãn với chuyến đi lần này. Sẽ thấy vui khi nghĩ đến buổi sáng ngồi cafe đằng đẵng ở trên phố dưới Lào Cai, trời mưa rả rích, những câu chuyện tán dóc bên li trà nóng ở Việt emotion. Sẽ thấy hết thèm muốn được ngồi cafe trễ nải hàng mấy tiếng đồng hồ trên ban công ở phố Cầu Mây ngắm nghía người qua lại, nhẹ bẫng cái khí lạnh vùng cao. Đã hiểu hơn, ngấm hơn cái không khí phục vụ du lịch ở đất này. Không còn ham muốn chụp ảnh nữa, nhưng những lúc thảnh thơi, sao không ghi lại cho mình :) .
Ăn trong khách sạn - Pumpkin, 42 Cầy Mây
Có lẽ sắp tới, một quãng khá lâu, Sapa phải nhường lại thời gian cho các địa điểm khác bọn mình còn chưa bước tới, thậm chí ý tưởng còn rất mong manh :)).
Chuyển động...
Nhiều đêm muốn quay về
Ngồi yên dưới hiên nhà ...
Đã định không viết gì nữa, cứ sống với cuộc đời, sống không hổ thẹn, sống để cảm đủ mọi vui buồn của kiếp người là thoả. Nhưng thực ra viết cũng là một cách lưu vết hành trình của mình trên thế gian. Thế nên lại muốn viết, lại muốn có một góc, một chốn thì thụp chui vào, chui ra. Một chốn cũng dễ chịu như cái phòng nhỏ bé này, tự do và tự tâm.
Chỉ một năm, ngay bản thân cũng thấy mình rất khác. Một năm nhiều vòng quay cảm xúc. Lúc háo hức lên đường, lúc lại muốn đóng đô ở một đâu đó thật lâu không lộ diện. Lúc rộn ràng vui chơi, lúc lại muốn khổ hạnh một tí để không đánh rơi mình ở một xó, một góc nào đó giữa các cuộc vui. Lúc thấy yêu đời, muốn yêu người, nhưng lúc lại thấy khiên cưỡng muốn yêu mình trước. Và cả những lúc hoang mang không biết mình muốn gì? Rồi mong mỏi biết cái mình muốn.
Có lần, vài năm trước, đã trả lời mấy câu hỏi kiểu đó rồi nhưng cứ sống, ta lại quên đi vài điều cũ kĩ và đôi khi câu trả lời không còn đủ cho bây giờ? Vậy thế nào là đủ?
Năm nay đọc không nhiều nhưng có lẽ lại hơn 2 năm trước. Thể loại có thể giữ mình mối tối cũng khác nhiều. Những gì xưa kia, bằng cảm thụ rất cảm tính của 1 người đọc ko chuyên, thấy cực đoan thì nay hoàn toàn hiểu, tôn trọng và sung sướng khi cái thái cực cực đoan ấy tồn tại mạnh khoẻ giữa cuộc sống vốn có một đống các quy chuẩn, quan niệm không phải do mình tự nghĩ ra & cảm thấy!
Mới nhất, vừa đọc xong cuốn "Eat, Pray and Love". Lần đầu tiên đọc một cuốn kiểu Best Seller - chắc tại có thành kiến với các thể loại trào lưu. Đúng chất của tự truyện. Và tự truyện là một câu chuyện kể chân thật về những hành trình đã qua của một con người cụ thể. Mình biết, rất biết, nhiều phần, nhiều đoạn dừng trong cái hành trình kia mình có rẽ qua, rồi sng sướng vô cùng khi đọc những chia sẻ mà nếu không thật thì không touching được đến vậy . Hành trình kiếm tìm sự thanh thản. Mỗi người một cách nhưng cái mình lờ mờ, dò dẫm là đang tìm lối rẽ của riêng mình, lối rẽ cho mình khi đi về phía trước.
Nhiều lúc cũng không quý mình ở chỗ cho là mình quá hờ hững, khô cằn và không sống thật dũng cảm - tự ti nói cách khác. Nhưng công bằng nhé, thật thoải mái khi mình như thế. Vậy sao còn trách, vậy sao phải khác đi?
Ích kỉ? - Có ích kỉ hơn không khi mà rồi cũng chả ai hạnh phúc.
Dạo này hay để bức tranh Thuỷ vẽ ngay trên bàn học. Thỉnh thoảng nhỡ quay ra, nhìn nụ cười ngày xưa, không rực rỡ nhưng đầy cảm xúc. Thành thật là bây giờ cười sao mà khó! Cười hối hả, mà tâm trí vẫn hoạt động liên miên.
Lòng tôi tưởng như mơ hồ
Tưởng mình như là cơn gió ...
Nhạc Trịnh, mình chưa bao giờ đọc kĩ lời, nhưng cái không gian tinh tươm của khúc nhạc có cái sức mạnh hoà nhịp rất khớp với những sợi dây đâu đó gần tim mình.
Cuối cùng đã trở lại với mái tóc tém, sau khi kiên nhẫn để được đến ngang vai. Bớt xinh đi, nhưng mà thật là nhẹ nhõm :)!
Chủ Nhật, 16 tháng 5, 2010
Nhịp độ
Dạo này cả nhà liên miên thay nhau ốm. Quanh quẩn là thuốc, là ăn, ngủ, ho, khóc, thở....
Có ốm mới càng tha thiết những khi khoẻ khoắn, đời thảnh thơi, thêng thang hẳn lên.
Đầu tiên là Ngọc Hà, bé nhất nhà mà ốm nặng nhất. Mệt nên cứ thiu thiu trên vai bà và mẹ. Trông nhỏ con, bé bỏng ... thương ơi là thương, chả lỡ cắn. Mong hắn khoẻ thật nhanh để lại được nghe tiếng hắn bi bô lanh lảnh: Dì vỗ tay a, ... Bà đội nón bế con đi chơi, bà à ơi, thôi thôi thôi, dì bế con đi tè,...để thấy hắn hồng hào, phổng phao tươi tỉnh hơn cho cả nhà bớt căng thẳng, nhăn nhó, lo lắng. Bà cứ ra vào thở dài, bố mẹ nhóc thì còm cõi, căng thẳng và mệt nhoài, c. Thoa thường xuyên bỏ bữa. Chứng kiến mới thấy nuôi em bé gian nan, nhọc nhằn thế nào.
Dì được một hôm đi học xa, về dính mưa, thế là cũng lắn đùng ra ốm. Lê lết thêm 1 buổi học nữa rồi cũng xin ở nhà nghỉ ốm. Mà có ở nhà mới thấy bà, cháu vất vả dường nào. Quên ăn để nâng niu từng giấc ngủ cho bé. Dỗ dành bát cháo phải giở mọi tài nghệ xoay xở, 1 tay bát, 1 tay cháu, từ bế dong khắp nơi đến nhờ vả hàng xóm, rồi bày trò chỉ trỏ ... hic, quá cả một nghệ sĩ. Nhưng căng nhất vẫn là cháu ko chịu ăn, ko chịu uống thuốc. Chả hiểu bà làm thế nào mà vẫn hoàn thành nhiệm vụ. Mình phục bà và anh, chị quá!
Dì đỡ đỡ ốm thì lại đến lượt bà. Lo quá, bà đầu tầu, sức khoẻ đã yếu sẵn. Giừo thì làm sao. May mà mình đã khoẻ dần, lại có 2 ngày nghỉ cuối tuần cả anh chị cùng nghỉ nữa, thay nhau thế là cũng xong dần. Chưa kể mẹ nó ko dám ốm, sốt sốt chút rồi thôi .
Bà đỡ ốm, người ko mỏi chỉ còn ho và viêm họng thì lại nhận điện thoại Hà Trang ở nhà ốm, bà giúp việc phải về quê....
Oạch, thế là bà lại một hành trình chăm cháu ...
Mai về Quảng Ninh xem tình hình mấy mẹ con, bà cháu, ông cháu thế nào rồi?
Dạo này nhà mình làm sao ấy...cứ như chong chóng hết cả.
Mong cả nhà luôn khoẻ mạnh, để được thảnh thơi mà sống. Thèm mấy phút đung đưa ngồi type vài dòng linh tinh thế này...
Cambodia Trip
chắc chỉ kịp ghi tạm cái tiêu đề
một trong những nỗ lực ko để thời gian kéo tuột đi :)
===========================================
21 May 2010.
Đi chơi từ đầu tháng mà giờ gần cuối tháng mới cảm thấy đủ thảnh thơi để nhìn lại một chuyến đi với những cung đường, những người bạn, đồng nghiệp, những sắc màu của một cuộc sống trên miền đất xa xôi.
Cũng đã tự tìm hiểu trước, trong 3 nước Đông Dương, Campuchia là một nơi đáng để đi - Khung cảnh đẹp, người dân thân thiện, văn hoá đặc trưng - nên khi được rủ mình gật liền, có người tổ chức cho là sướng quá xá rồi! Vả lại dịp nghỉ lễ cũng chưa có chỗ nào để chơi.
Lên đường.
Ấn tượng đầu tiên có lẽ là tại cửa khẩu Mộc Bài. Cách nhau có khoảng 500m mà trạm hải quan của 2 nước đã có sự khác biệt. Một là bê tông vuông vức- Một là những mái cong, trang trí cầu kì và màu sắc sặc sỡ. Ấn tượng về sự khác biệt thôi chứ xấu - đẹp mình không bàn.
Ngày xưa, mỗi khi chơi bời mình cũng ham chụp ảnh lắm, một cách để lưu lại những nét cười, những khuôn mặt, những cung bậc ... bù trừ cho cái trí nhớ và cả những cảm xúc ngắn hạn của mình. Vậy mà bây giờ, tự cảm thấy muốn chụp lại bằng tâm trí mình hơn. Một phần chắc tại hỏng máy ảnh nên rèn được cái thói đấy :)) Thành thật mà nói dùng hình ảnh thì đỡ tốn lời hơn thật :))
Mượn ảnh của bạn bè nhìn lại một chuyến đi.
Đến Campuchia, muốn được tận cảm cái cảm giác của những người đã đi kể lại: Người dân Campuchia thân thiện, đi lại dễ dàng, khung cảnh thanh bình. Muốn đến thành phố du lịch Siemriep tận kiến vẻ hùng vĩ, hoành tráng, đáng khâm phục về độ vĩ đại cũng như thẩm mĩ tuyệt vời của Angkor Thom, Angkor Wat, ngắm hoàng hôn trên đỉnh Phnom Bakheng, ngôi đền Ta Prohm nơi có cây Tùng với bộ rễ khổng lồ bám vào tường thành đổ nát đã từng được lên phim. Muốn tận mắt ngắm người dân bản địa trong điệu múa Apsara quyến rũ. Muốn qua cây cầu cổ 1000 năm. Muốn đến với thủ đô Phnompeng rực rỡ chùa Vàng, chùa Bạc. Muốn một lần thăm thú chốn ăn chơi nổi tiếng đất bạn: Sòng Bạc. Muốn được thử những món ăn ...lạ, hay chính xác hơn là ... mọi mọi... chỉ có ở Campuchia: ăn côn trùng. Muốn nhìn đất nước bạt ngàn cây thốt nốt. Muốn đi xe Tuk tuk dạo phố phường. Muốn lang thang trong những khu phố, chợ đêm để cảm nhận chút ít nhịp sống, chút ít không khí, chút ít các tương tác, chút ít văn minh nơi này. Muốn qua Biển Hồ - Hồ nước ngọt lớn nhất Đông Nam Á - để thoả trí tò mò.
Lần đầu đi 1 chuyến thật xa với đồng nghiệp chứ không phải những người bạn học hành như trước đây, có khác nhưng thấy vẫn rất thoải mái, có lẽ cái range chơi bời của mình khá rộng. Lâu rồi hoàn cảnh khiến mình bó cái View trong một không gian hẹp, các chuyến đi sẽ cộng thêm những góc nhìn mới hơn, có đi mới quen với chị Châu nhí nhảnh, vui vẻ, yêu đời, có đi mới thích vẻ nữ tính , nhẹ nhàng của chị Hạnh, vẻ nhanh nhẹn của Lan, vẻ ham tò mò của Sếp :)), vẻ vui vẻ, sốc vác, hết mình của chị Nga - anh Trường, vẻ chu đáo của chị vân. Có đi chơi mới thấy bạn Việt kể ra cũng điệu phết :)), cũng may bạn thấy tự nhiên giữa mọi người nên mình cũng ko áy náy vì ko rủ được ai quen đi cùng cho đỡ lạc bầy. Có đi mới thấy gần và yêu những em gái đồng nghiệp bên mình hơn. Bình thường cứ nghĩ bọn hắn ... không phức tạp mấy :D. Các bác trai thì không thể hiện mấy nhưng vẻ sẵn sàng ham chơi đã là một trải nghiệm thú vị rồi.
Campuchia đã ở sau lưng nhưng 5 ngày thay đổi trong nhịp sống đều đặn cho mình thêm năng lượng và nhiệt tình sống :P
Thực ra là bây giờ mình thích đi chơi:)).
một trong những nỗ lực ko để thời gian kéo tuột đi :)
===========================================
21 May 2010.
Đi chơi từ đầu tháng mà giờ gần cuối tháng mới cảm thấy đủ thảnh thơi để nhìn lại một chuyến đi với những cung đường, những người bạn, đồng nghiệp, những sắc màu của một cuộc sống trên miền đất xa xôi.
Cũng đã tự tìm hiểu trước, trong 3 nước Đông Dương, Campuchia là một nơi đáng để đi - Khung cảnh đẹp, người dân thân thiện, văn hoá đặc trưng - nên khi được rủ mình gật liền, có người tổ chức cho là sướng quá xá rồi! Vả lại dịp nghỉ lễ cũng chưa có chỗ nào để chơi.
Lên đường.
Ấn tượng đầu tiên có lẽ là tại cửa khẩu Mộc Bài. Cách nhau có khoảng 500m mà trạm hải quan của 2 nước đã có sự khác biệt. Một là bê tông vuông vức- Một là những mái cong, trang trí cầu kì và màu sắc sặc sỡ. Ấn tượng về sự khác biệt thôi chứ xấu - đẹp mình không bàn.
Ngày xưa, mỗi khi chơi bời mình cũng ham chụp ảnh lắm, một cách để lưu lại những nét cười, những khuôn mặt, những cung bậc ... bù trừ cho cái trí nhớ và cả những cảm xúc ngắn hạn của mình. Vậy mà bây giờ, tự cảm thấy muốn chụp lại bằng tâm trí mình hơn. Một phần chắc tại hỏng máy ảnh nên rèn được cái thói đấy :)) Thành thật mà nói dùng hình ảnh thì đỡ tốn lời hơn thật :))
Mượn ảnh của bạn bè nhìn lại một chuyến đi.
Đến Campuchia, muốn được tận cảm cái cảm giác của những người đã đi kể lại: Người dân Campuchia thân thiện, đi lại dễ dàng, khung cảnh thanh bình. Muốn đến thành phố du lịch Siemriep tận kiến vẻ hùng vĩ, hoành tráng, đáng khâm phục về độ vĩ đại cũng như thẩm mĩ tuyệt vời của Angkor Thom, Angkor Wat, ngắm hoàng hôn trên đỉnh Phnom Bakheng, ngôi đền Ta Prohm nơi có cây Tùng với bộ rễ khổng lồ bám vào tường thành đổ nát đã từng được lên phim. Muốn tận mắt ngắm người dân bản địa trong điệu múa Apsara quyến rũ. Muốn qua cây cầu cổ 1000 năm. Muốn đến với thủ đô Phnompeng rực rỡ chùa Vàng, chùa Bạc. Muốn một lần thăm thú chốn ăn chơi nổi tiếng đất bạn: Sòng Bạc. Muốn được thử những món ăn ...lạ, hay chính xác hơn là ... mọi mọi... chỉ có ở Campuchia: ăn côn trùng. Muốn nhìn đất nước bạt ngàn cây thốt nốt. Muốn đi xe Tuk tuk dạo phố phường. Muốn lang thang trong những khu phố, chợ đêm để cảm nhận chút ít nhịp sống, chút ít không khí, chút ít các tương tác, chút ít văn minh nơi này. Muốn qua Biển Hồ - Hồ nước ngọt lớn nhất Đông Nam Á - để thoả trí tò mò.
Lần đầu đi 1 chuyến thật xa với đồng nghiệp chứ không phải những người bạn học hành như trước đây, có khác nhưng thấy vẫn rất thoải mái, có lẽ cái range chơi bời của mình khá rộng. Lâu rồi hoàn cảnh khiến mình bó cái View trong một không gian hẹp, các chuyến đi sẽ cộng thêm những góc nhìn mới hơn, có đi mới quen với chị Châu nhí nhảnh, vui vẻ, yêu đời, có đi mới thích vẻ nữ tính , nhẹ nhàng của chị Hạnh, vẻ nhanh nhẹn của Lan, vẻ ham tò mò của Sếp :)), vẻ vui vẻ, sốc vác, hết mình của chị Nga - anh Trường, vẻ chu đáo của chị vân. Có đi chơi mới thấy bạn Việt kể ra cũng điệu phết :)), cũng may bạn thấy tự nhiên giữa mọi người nên mình cũng ko áy náy vì ko rủ được ai quen đi cùng cho đỡ lạc bầy. Có đi mới thấy gần và yêu những em gái đồng nghiệp bên mình hơn. Bình thường cứ nghĩ bọn hắn ... không phức tạp mấy :D. Các bác trai thì không thể hiện mấy nhưng vẻ sẵn sàng ham chơi đã là một trải nghiệm thú vị rồi.
Campuchia đã ở sau lưng nhưng 5 ngày thay đổi trong nhịp sống đều đặn cho mình thêm năng lượng và nhiệt tình sống :P
Thực ra là bây giờ mình thích đi chơi:)).
Khoá học kĩ năng mềm.
Trước khi học thì nghi ngờ về hiệu quả đạt được sau khi học.
Học xong rồi thì thấy... hỏng thật, đâu vẫn vô đấy.
Được cái học vui, ăn ngon, và may mắn chắc cũng qua được lớp vỡ lòng cơ bản về mấy cái kĩ năng mềm: giao tiếp, trình bày, bán hàng :))
Học xong rồi thì thấy... hỏng thật, đâu vẫn vô đấy.
Được cái học vui, ăn ngon, và may mắn chắc cũng qua được lớp vỡ lòng cơ bản về mấy cái kĩ năng mềm: giao tiếp, trình bày, bán hàng :))
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)